Những bông hoa nở trên miền cằn cỗi, đó là vẻ đẹp rực rỡ nhất và bí ẩn nhất của tạo hóa
  • Miền ký ức

    Reporter: Kẻ lang thang
    Published: Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2019
    A- A+

    Lẩn thẩn nghĩ có hồi nào lại vô Nam làm việc, rồi có thể sẽ ở lại lâu dài ở miền đất này. Số phận đã an bài cho tất cả. Cố cũng không được. Những năm tháng qua đi cho con người nhiều trải nghiệm hơn nhưng cũng lần hồi lấy đi những niềm vui xa xỉ. 

    Đơn giản chỉ là một buổi chiều lửng lơ quán cóc ngồi nhâm nhi với mấy anh em, tàn cuộc chỉ chừng chừng lửng dạ rồi về nhà ăn bát cơm với vợ con, nhìn khắp cả gia đình, người đang già yếu đi, người đang lớn lên, vui buồn có cả. 

    Rồi có khi lại là một buổi chiều vàng rực nắng bờ đê, ngắm dòng sông chảy vô ưu về hướng biển, hít hà mùi thơm đồng đất cho đến khi tỏa khói lam chiều mới lững thững dậy mà bước theo lối cỏ về một thôn trang nào đó có quán nước vối, mấy cái lọ đựng kẹo dồi kẹo lạc, dăm bao thuốc rách Souvenir với Du Lịch, làm chén rượu quê thơm lừng cho chuếnh choáng cuộc chơi. 

    Cũng có khi lại về miền biển, khỏa chân vào nước cho sóng đánh lăn tăn, mặc cả mươi nghìn cho một mớ tôm mực ghẹ sim rồi hấp lên mà chén trong cái hả hê của kẻ lãng du trước một không gian vô tận. Biển luôn là nỗi khát khao của đồng bằng. 

    Thời thế đổi thay nhiều nhưng tâm trí vẫn đứng im trong xó tối, nhìn cuộc đời đi qua như xem chiếu bóng. Vẫn là đứa trẻ ngày xưa cầm đàn lang thang phố Hà Nội để học ông thầy trên Hàng Khay, đi một đường về một đường tranh thủ nhặt chun và xổ số để chơi những trò chơi thủa đó. Vẫn là một đứa bé ngoan trong mắt gia đình, thầy cô, biết “sợ” trước cuộc đời với bao điều cấm kị. Vẫn là một trái tim lười nhác nhưng biết yêu thương. Vẫn luôn giữ cho riêng mình một miền ký ức để sau này dù có cũ kỹ lẫn lộn đi chăng nữa, nó vẫn có một tuổi thơ để nó tự hào.

    Subjects: