Cuộc sống là một chuỗi nối tiếp những sự gặp gỡ và lìa xa giữa những sinh vật đi bằng hai chân, biết yêu thương và biết tư duy trên mặt đất.
Cuộc sống đó trở nên một bữa đại tiệc có đủ mùi vị, đủ âm sắc, đủ hình dạng, đủ chứa chan, đủ để làm cho chúng ta thấy yêu thương cuộc đời này.
Ngồi quán nhỏ góc đường nhìn mùa đi qua trước mắt, đám hoa Osaka cứ vàng rực lên như đám lửa tiễn đưa trong bịn rịn bằng lăng, tím buồn mà kiêu hãnh. Nhớ đến anh, người anh yên lặng thầm kín mà sôi nổi, khó tính mà bao dung.
Anh làm tôi nhớ đến những vần thơ của Ép-tu-sen-cô của ngày xa ngái. Dẫu anh sống chỉ một đời lặng lẽ Quen với cái lặng thinh không tô vẽ cho mình Thì lại chính cái lặng thinh nhường ấy Biến anh thành đáng nhớ với xung quanh.
Anh có gương mặt của một người thành kính, phảng phất nét cổ điển, gợi nhớ tới nhân vật chính trong "Đức Mẹ mặc áo choàng lông". Cả đến khi tiếp xúc với anh rất nhiều lần, tỉnh và say đều có, tôi vẫn không hiểu được tại sao anh có thể giữ cho mình những điều kỳ lạ đến như vậy.
Anh để tôi miệt mài khám phá, dù cuộc sống của anh không dễ chia sẻ với một kẻ sơ giao non trẻ như tôi. Những câu chuyện không đầu không cuối qua giọng kể thầm thì, thoáng lấp lánh một ánh cười ngạo nghễ rồi lại tắt ngấm ngay, đã cho tôi biết thêm về một đời sống giữa nhân gian.
Anh kể cho tôi về nhà thơ Nguyễn Đình Chiến, về những vẻ đẹp của xứ sở nơi đây, về tuổi thơ, về cả những nỗi niềm trong cuộc sống. Chỉ có 1 điều chúng tôi không nói đến là công việc, cái này có lẽ là thứ có thể dập tắt bất cứ cảm xúc nào.
Anh thừa tế nhị và kinh nghiệm để không đưa những phút thăng hoa của hai anh em đi vào ngõ cụt. Một lần, anh hỏi tôi: S đi Battambang chưa? Tôi nói chưa.
Anh nói: Đúng là phải gọi là Bát đòm boong.
Rồi anh khẽ đọc:
Bát đòm boong có phải chiếc gậy vàng
Của người xưa đánh mất
Và có phải tôi là người nhặt được
Khi lội qua dòng sông Săng Ke
Có phải không dòng nước đục nhường kia
Mà giọng hát đôi bờ trong đến thế
Cát thì mịn, chân em nhẹ bước
Khăn cà ma trên vai em dịu dàng
Bao nhiêu người đi đãi cát lấy vàng
Em không lấy, chỉ ra sông tắm.
Tôi nghe rõ tiếng tay em khỏa sóng
Sóng vô tình lan nhẹ đến quanh tôi
Em vô tình để chiếc khăn trôi
Rồi thảng thốt nhìn theo tôi sải nước
Tôi nhặt lên chiêc
Cầu vồng bảy sắc
Trao lại em rồi đỏ mặt quay về
Chỉ kịp nhìn qua ánh mắt hàng mi
Ngôi sao biếc của dòng sông nước đỏ O-rơ-cun,
Boòng ơi em gọi nhỏ
Mà đã âm vang trong trống ngực tôi rồi
Em đã đi qua sống chết một thời
Nay sửa lại tấm
Sà rông rực rỡ
Đầu gối em nhẹ quỳ trên cát
Tóc mun đen buông xuống ngực trăng tròn
Tôi trách mình chẳng biết nói gì hơn
Mới có thế mà đã thương đã nhớ
Ôi mắt biếc trời xanh, ôi dòng sông nước đỏ
Ôi nụ cười cô gái Bát-đom-Boong
Không ai hai lần tắm nước một dòng sông
Các hiền triết ngày xưa bảo thế
Nhưng không hiểu vì sao tôi cứ nghĩ
Tôi không thể một lần gặp em
Dứt phút xuất thần mơ mộng, rồi anh quay sang bảo tôi: Thơ anh Chiến đấy em. Anh ấy mất rồi, bị bệnh. Hai tháng sau, anh về nước.
Những cuộc vui còn chưa trọn, chưa tàn hội ngộ đã đến phút chia ly. Giờ đây, cứ lúc nào có dịp lang thang trên phố hay ngồi ở những chỗ thân quen, tôi lại như thấy hình ảnh của anh, đơn giản cũ kỹ mà sôi nổi hiện sinh với những câu chuyện thầm thì không đầu không cuối.
Tất nhiên, không phải lúc nào và với ai cũng vậy, chỉ có những người thật để ý mới có cơ may tìm hiểu một hành tinh kỳ lạ như anh. Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời Mỗi số phận chứa một phần lịch sử Mỗi số phận rất riêng, dù rất nhỏ. Chắc hành tinh nào đã sánh nổi đâu?
Cho đến giờ tôi và anh vẫn chưa có dịp nào đến được dòng sông Săng kê để tìm xem có còn những cô gái Bát đòm boong nào xuống tắm, nhưng cũng như anh, tôi vẫn nghĩ: Sẽ có một ngày tôi đến đó, cùng anh.